Thanh thản như sương mơ đón bình minh vụt tan biến

Lịch hàng ngày của tôi bắt đầu từ việc đi tập Gym vào mỗi 5h sáng! rồi sau đó là về ngủ một giấc tới tận khi mặt trời lên cao tận đỉnh ngọn cây me trước cổng dãy nhà trọ lụp xụp. Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tối qua tôi lại nằm mơ thấy đứa em gái lâu ngày không gặp tên Tú Uyên (một lão làng văn học với bút danh chiaki gì đó kiểu như kí tự loàng ngoằng chả muốn người khác đọc được). Nó sắp thi tốt nghiệp nên phải học nhiều lắm. Đoạn trong giấc mơ cũng muốn níu kéo thêm chút thời gian nhìn cho kĩ xem khuôn mặt nó giống "Da pan Nịt" tới cỡ nào. Chả hiểu thế quoái nào cái điện thoại nokia thập niên 80 của tôi ko ngừng reo chuông báo thức.
Kết cục là dậy trể mất một tiếng.
Thật không ngờ! chính cái sự cố ngoài ý muốn này đã đưa tôi thức giấc ngay vào cái lúc mà bình minh đẹp nhất trên con hẻm nhỏ đến phòng Gym.
Nhà tôi cách phòng tập 487 bước chân, đi qua một vườn cây Tràm cao ngất của một nhà dòng. Cũng có hôm đi tới 496 bước và chả ngày nào khoảng cách là giống nhau dù tôi đã cố gắng bước đều. Có lẽ bây giờ tôi đã hối hận vì ngày xưa không học kỹ định luật "sự dãn nở vì nhiệt của chất rắn" nên giờ mới bỡ ngỡ như thế.
Rồi điều tuyệt vời cũng đến! tiếng phì phèo thở sau buổi tập, một phần vì tiếc khi bỏ cả trăm ngàn để mỗi sáng đi bê mấy cục sắt cho người ta. Đoạn đi ngang qua khu vườn Tràm, tôi đứng sựng người khi khung cảnh lúc này trước mắt tôi còn đẹp hơn cả bức họa nổi tiếng nhất của ông Pi cát Sô.
Ánh nắng chiếu lên hàng cây trông rất đẹp. Hết  :v